Tại sao chọn Vietchuyennghiep.vn AGENCY?

Slogan của chúng tôi là: Viết cảm xúc - viết thuyết phục!

Những nội dung mà Vietchuyennghiep.vn AGENCY tạo ra thực sự là Content "chất", "tinh", hướng tới sự khác biệt, nổi bật của nhãn hàng, chạm vào cảm xúc đại chúng.


Chúng tôi thuyết phục bằng nội dung một cách chuyên nghiệp!

Content Vietchuyennghiep.vn AGENCY:

>> Quay lại mục lục <<

* Nơi đăng: Fanpage.

* Mục đích:

+ Thu hút tương tác cho fanpage Facebook của doanh nghiệp.

+ Giới thiệu sản phẩm.

+ Dạng viết "tự do", kể chuyện (StoryTelling/3S) gần gũi, hấp dẫn, dễ đọc.

* Link đã đăng: Bấm vào đây!
=> Lượng tương tác: 4,3k lượt thích, 69 bình luận, 27 lượt chia sẻ.

Một lần suýt c.h.ế.t vì... "Mày biết bố mày là ai không?"

Hôm rồi, có ai xôn xao trước vụ ông giám đốc công ty bảo vệ ở Bắc Ninh rút s.ún.g ra giải quyết sau màn va chạm giao thông hay không?

Sự việc mới nhưng kịch bản rất cũ: Chỉ là va chạm nhỏ xíu trên đường (thậm chí còn chưa đụng chạm với nhau luôn)! Thế là lập tức nhảy xuống, "mày biết bố mày là ai không?", rồi rút đồ, này nọ...

Nói thật, là một thằng đàn ông không thích dùng vũ lực để nói chuyện phải trái, tôi chả hiểu sao trước khi vào cuộc, người ta cứ phải hô cái khẩu lệnh vô nghĩa ấy! Chắc nó làm cho họ có cảm giác ngầu hơn, oách hơn chăng?

Mà khoan, nói tới cái "khẩu lệnh quốc dân trước khi choảng nhau" này, tôi lại sực nhớ trong quá khứ, tôi cũng có lần mang nó ra sử dụng. Nhưng lần đó thì tôi suýt c.h.ế.t, chứ chả có ngầu với oách được với ai... Chuyện là như này:

Sau bao lâu tán tỉnh, em hoa khôi ở giảng đường đã đồng ý nhận lời hẹn đi uống nước và xem phim với tôi. Khỏi phải nói, lúc em gật đầu, tôi thấy tâm hồn mình như kiểu bốc hơi lên trời ấy, bay bổng không thể tả được!

Sướng tới nỗi, vít ga con Dream cổ của ông già mà cứ ngỡ đang đạp ga con Mercedes vậy! Tới lúc em ngồi sau, giữ tay vào yên xe, bím tóc của em cọ cọ vào lưng, vào gáy mình, thì ôi giời ôi là sung sướng, cảm tưởng trên đường chỉ có mỗi mình với em cưỡi trên "con Mercedes" (thực ra là Dream ấy). Càng vít ga, em lại càng có vẻ sợ, vòng tay ôm qua eo mình, lại càng sướng...

Thế rồi ối giời ơi, hình như tôi bị phạt vạ vì cái tội ví von với Mẹc hay sao ấy... Phía trước có con Mercedes đen bóng bỗng đi chậm lại, xi nhan táp lề. Đương mát ga, tôi cuống quýt bóp phanh trước, đạp phanh sau, khiến thiên thần xinh đẹp phía sau chuyển từ trạng thái vòng tay ôm sang bóp bụng đau gần c.h.ế.t.

Hình như em cũng nhận ra sự nguy hiểm trước mắt, nên dù không cầm lái, em vẫn bóp chặt như thể rít phanh hộ tôi...

Rầmmmmm!!!

Xong! Con Dream cùi bắp lỏng phanh đã không thể hãm được tốc độ, dù cho tôi nghiến răng bóp bẹt cả tay, cô bạn gái đằng sau thì bóp bầm cả bụng.

Một anh chàng bảnh bao trên xe Mẹc nhảy xuống, mặt đỏ tía tai, nhìn vào vết lõm ở đuôi xe, vê tay nắm đấm lại, lao tới chỗ tôi.

Vừa sợ, vừa sẵn cái ngang của tuổi trẻ, tôi cũng vo nắm đấm, tự cho là mình đúng, anh ta sai, để sẵn sàng cãi lý tay đôi.

- Mày đi đứng kiểu gì đấy? (anh ta hỏi).

- Mày đi kiểu gì thì có! Sao đang đi, mày giảm tốc, tạt lề làm gì để tao đâm vào? Mày có biết bố mày là ai không? Mày biết bố mày làm ở đâu không?

Thực sự đến giờ, tôi không hiểu sao trong hoàn cảnh đó, tôi lại có thể phọt ra câu "khẩu lệnh quốc dân" như vậy! Chỉ biết là khi chuẩn bị đấm ai đó hoặc bị ai đó đấm, tự não bộ "điều khiển" cái miệng phọt ra câu đó, cảm giác vừa oách, vừa ngầu.

Thế rồi tự nhiên, anh đi Mẹc hỏi: "Mày là ai? Bố mày là ai? Mày làm ở đâu thế?".

Ơ! Đến trong mơ, tôi cũng chả ngờ được là đối thủ lại hỏi ngược lại mình như vậy. Trả lời thế nào bây giờ? Tôi chỉ là thằng sinh viên nghèo đang đi làm thêm để có tiền tiêu vặt hằng tháng. Bố tôi là công nhân. Và chỗ tôi làm là một salon ô tô... Trả lời kiểu gì cho oách đây???

Thấy nét bối rối của tôi, anh kia càng được thể lấn tới. Anh ta tiến sát đến, tay vẫn thủ nắm đấm to tướng, hằm hè: "Sao? Mày là ai? Bố mày là ai? Mày làm ở đâu vậyyyyy?..."

- Tao... tôi... tôi là... làm ở... (toát hết mồ hôi trên lẫn mồ hôi dưới).

Thôi, quả này thì ăn no đòn thật rồi! Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật dài, không còn dám nghĩ hay nói gì nữa! Bỗng...

- "Ô, chú làm ở NCN Auto chỗ 28 Cầu Diễn đấy à?", anh đi Mẹc hỏi.

Chắc do anh ta nhìn thấy dòng chữ trên chiếc áo đồng phục mà tôi vẫn đang mặc khi đèo bạn gái đi chơi.

"Chỗ này có phòng dán phim cách nhiệt chính hãng của Mỹ, hiện đại và chuyên nghiệp hàng đầu ở Hà Nội đây này. Hôm trước, anh vừa mang xe qua dán phim 3M Crystalline 200 lớp xong, rất hài lòng vì thái độ chu đáo, dịch vụ chuyên nghiệp, giá cả hợp lý mà còn có cả thiết bị kiểm tra nữa. Có cái máy đo chỉ số tia UV và hồng ngoại để test phim cách nhiệt sau khi dán xong còn gì nữa?".

- Ơ, vâng ạ. Em làm ở đó ạ...

Đương từ thái độ hằm hè với nắm đấm to đùng, anh đi Mẹc thay đổi hẳn. Anh bảo dán phim ở đó cho trải nghiệm rất tốt, khiến anh đặc biệt ấn tượng.

- Thôi, may cho chú, xe của anh có bảo hiểm. Nãy thấy chú hùng hổ quá, nên anh cũng không giữ được bình tĩnh...

- Em xin lỗi và cảm ơn anh rất nhiều! (Cảm ơn cả NCN Auto đã cho anh ta trải nghiệm tích cực nên cơn nóng nảy mới được hạ nhiệt nhanh như thế! Chứ kể nãy mà bịa ra chỗ làm khác thì khéo sưng húp alô lên rồi!).

Phùuuuuuu! Một pha nhớ đời, nhớ từ khi ấy cho đến tận bây giờ, khi cô hoa khôi ngồi sau sắp trở thành vợ tôi rồi.

Cũng từ pha nhớ đời này, tôi đã tự dặn lòng mình là luôn cầu thị và bình tĩnh trước bất kỳ sự cố nào, tuyệt đối không "hổ báo" theo kiểu bản năng. Và đương nhiên là đừng bao giờ nhảy xuống mà phọt ra câu: Mày biết bố mày là ai không?

Là ai, thì cũng phải hành xử văn minh và chuyên nghiệp, thì mọi việc mới trôi được. Từ khi làm cho NCN Auto, trải qua quãng thời gian 5 năm gắn bó, tôi đã học được bài học giá trị như thế đấy!

Cre: Vietchuyennghiep.vn AGENCY

>> Quay lại mục lục <<